Chào mọi người, mình muốn tâm sự nhưng không biết bắt đầu từ đâu, mình chỉ cảm thấy tuyệt vọng – bất lực. Một ngày trước khi bước sang học kì mới, mình có làm 2 cái đồ án rưỡi, nghe có vẻ ít nhưng lúc đó đối với mình nó to lắm. Học kì đó mình rất stress, vừa việc học vừa việc cá nhân. Nhưng rồi, cái gì cũng đến hồi kết, mình cũng đã vượt qua nó.
Hiện tại mình đang học học kì "hè", hay còn gọi là học kì 3. 10 tuần là thời gian mình phải chạy cho 5 cái đồ án, gấp đôi số đồ án mình đã phải làm ở học kì trước. Đa số các thầy cô chỉ yêu cầu một nhóm 3 bạn. Gần như 5 nhóm của mình chỉ có 2 thành viên vì mình không tìm được bạn khác có cùng chí hướng làm, số khác đã bị mình cho vào blacklist từ những học kì trước.
Tưởng chừng học kì 2 đã là cơn ác mộng lớn nhất mình từng gặp rồi nhưng không, ở học kì này mình ngộp thở với đồ án và deadline. Mình cũng chẳng phải là một đứa chịu áp lực giỏi, cứ vài ba hôm mình lại chìm trong những suy nghĩ tiêu cực. Tích tắc, tích tắc, … và rồi mình phát nổ, mình rất muốn tìm người tâm sự cùng nhưng nhìn thấy những đứa bạn của mình cũng đang hoảng loạn giống mình, mình không nỡ lây sự tiêu cực cho tụi nó.
Breakdown xong lại nhanh chóng quay lại phiên bản bình thường vì không muốn liên lụy đến ai. Nhưng đến một 2 hôm gần đây, mình đã không còn đủ khả năng tự trấn an bản thân nữa. Mình tìm đến confession với hy vọng có thể tìm lại một chút năng lượng tích cực, cảm ơn mọi người đã đọc hết tâm sự của mình.
Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook