Do vừa học vừa phụ giúp công việc gia đình nên tối mình mới có thời gian viết tiếp những dòng tâm sự này. Dưới đây là nối tiếp cậu chuyện của mình. Những toan tính của N mà mình dần cảm nhận được...
N lúc mới quen vẫn hay gửi tớ những tin nhắn dài, kiểu: "Cậu là người duy nhất tớ muốn chia sẻ mọi thứ". Nhưng rồi, tớ bắt đầu cảm nhận được những thay đổi nhỏ, như một vệt mực loang chậm trên tờ giấy trắng, khó thấy nhưng dần rõ nét. N vẫn dịu dàng, nhưng sự dịu dàng ấy dường như có tính toán.
N kể những câu chuyện dài, đầy cảm xúc. Một hôm, cậu ấy ngồi cạnh tớ, mắt ngân ngấn, nói: "Mẹ tớ lại ho nhiều, bác sĩ bảo phải chụp X-quang, nhưng tớ không muốn mẹ lo, nên chưa dám nói." Tớ hỏi: "Cần bao nhiêu để mẹ khám?", N lắc đầu, ôm tớ: "Không, tớ không muốn cậu tốn kém, tớ sẽ tự xoay." Vài ngày sau, N lại thở dài, bảo tiền làm thêm không đủ trả tiền trọ. Tớ gửi tiền, không hỏi thêm. Mỗi lần nhận tiền, N nhắn: "Tớ sẽ trả lại cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm," kèm một icon trái tim. Tớ cười, nghĩ cậu ấy chỉ đang ngại.
Những câu chuyện kiểu này lặp lại, ngày càng nhiều. Lúc thì "điện thoại hỏng, không liên lạc được với nhóm làm bài," lúc thì "chị họ mượn tiền, giờ tớ bí quá." N không bao giờ đòi thẳng mà luôn kể ngập ngừng, để tớ tự đề nghị giúp. Tớ thấy lạ nhưng không dám nghi ngờ, vì N vẫn quan tâm tớ, vẫn gọi điện mỗi tối, vẫn đăng ảnh chụp chung lên Instagram với caption: "Cậu là nơi tớ muốn trở về." Tớ tự nhủ: "Chắc mình đa nghi thôi.".
Rồi tớ nhận ra N thay đổi cách nói chuyện, rất tinh tế. Cậu ấy hay nhắc đến những thứ xa xỉ một cách bâng quơ, như: "Hôm qua tớ thấy một chị đeo túi xách đẹp lắm, chắc cả trăm triệu, đúng là sang thật." Tớ muốn làm N vui, nên cũng tiết kiệm tiền mua cho cậu ấy một chiếc túi mà cậu ấy thích. N cười, ôm tớ, nhưng tớ để ý ánh mắt cậu ấy không sáng rực như trước. Sau mỗi món quà, N cảm ơn nhanh, rồi chuyển chủ đề, như thể món quà là điều cậu ấy đã đoán trước.
Điểm lạ nhất là cách N nhắc đến bạn bè. N hay kể chuyện về những người xung quanh, như: "Hôm qua gặp nhỏ bạn ở thư viện, nó kể chuyện đi phượt vui lắm." Hay: "Anh T ở nhóm học thêm hôm trước khoe đồng hồ mới, nhìn chất thật."
Trong những câu chuyện đó, tên K – một anh chàng học khoa Tài chính – bắt đầu xuất hiện, nhưng rất thoáng qua. Lần đầu, N chỉ nói: "Hôm qua đi ăn với mấy đứa, có K kể chuyện đi bar bên Q1, nghe mà tò mò." Tớ không để ý lắm vì N kể về K lẫn trong cả tá người khác, như thể chỉ là một người bạn bình thường. Nhưng dần dần, tên K xuất hiện nhiều hơn, dù vẫn xen kẽ với những cái tên khác. "K hôm trước mặc áo sơ mi đẹp lắm, chắc đồ xịn.", "Hôm qua gặp K với mấy đứa ở quán cà phê, cậu ấy kể chuyện đi Thái Lan, nghe mà mê." N nói những câu này rất tự nhiên, như chỉ là kể chuyện vui, nhưng tần suất nhắc đến K khiến tớ bắt đầu để tâm.
Tớ thử đùa: "K này nổi ghê ha, cậu kể hoài." N cười, vuốt tóc tớ: "Ghen hả? Chỉ là bạn bình thường thôi, cậu đừng nghĩ lung tung." Nụ cười ấy vẫn ngọt ngào, nhưng tớ cảm giác có gì đó không thật. Tớ không để ý thêm, nhưng trong lòng bắt đầu đặt dấu chấm hỏi.
Tớ bắt đầu quan sát kỹ hơn, không phải để kiểm soát mà để hiểu rõ hơn. N hay cầm điện thoại, nhắn tin liên tục, nhưng khi tớ hỏi: "Nhắn với ai mà chăm thế?", cậu ấy cười: "Mấy đứa bạn thôi, bàn chuyện học nhóm." Có lần, tớ vô tình thấy màn hình điện thoại N sáng lên, một tin nhắn từ "K": "Tối nay qua chỗ quen, 8h." Tớ hỏi: "Chỗ quen là đâu?". N giật mình, tắt vội điện thoại, cười gượng: "À nhóm bạn rủ đi ăn, nhưng tớ mệt, ở nhà với cậu thôi." Tớ không gặng hỏi nhưng linh cảm mách bảo có gì đó không ổn.
Để chắc chắn, tớ lén kiểm tra Instagram của N. Tớ không tự hào về việc này nhưng tớ cần câu trả lời. N không đăng gì đáng nghi nhưng tớ để ý cậu ấy hay thả tim story của K – những Story khoe đi club, tiệc tùng hoặc chụp ở những quán sang chảnh mà tớ chưa từng được N rủ đi cùng.
Một hôm, tớ thấy N check-in ở một quán cà phê view sông.
Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook