Tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết confession thế này. Tớ luôn giữ kín cảm xúc, nhưng lần này, nỗi đau lớn quá, tớ ko biết phải chia sẻ cùng ai nên chọn viết ra trên này để phần nào nhẹ lòng hơn.
Tớ là sinh viên năm 3. Nhà tớ khá giả, kiểu không phải đại gia nhưng đủ để tớ đi xe đẹp, đồ đẹp, và ở căn hộ riêng gần trường. Ai học cùng cũng biết nhà tớ “OK”. Tớ không có vẻ ngoài đẹp trai, sống khép kín, ít bạn, và đặc biệt là cực kỳ nghiêm túc trong tình yêu. Trước khi quen N, tớ chưa từng yêu ai thật lòng.
N là bạn cùng lớp môn thể dục hồi năm 2. Cậu ấy có nụ cười ngọt ngào, ánh mắt biết nói, và cách trò chuyện làm tớ tan chảy. Tụi tớ thân nhau sau một lần chung nhóm. N kể gia đình cậu ấy khó khăn: ba mẹ ly hôn, mẹ làm lao công, N phải làm thêm ở quán trà sữa để trang trải. Tớ thương, nên hay giúp N: chở cậu ấy đi làm, mua đồ ăn, thậm chí lén trả tiền trọ khi N than “không đủ xoay”. N ôm tớ, mắt rưng rưng, nói: “Cậu là người tốt nhất tớ từng gặp.”
Tớ thích N, thích đến mức tim đập loạn mỗi lần cậu ấy cười. Tớ mất 5 tháng để tỏ tình. Hôm đó, tớ đặt bàn ăn tối ở một nhà hàng rooftop ở Quận 7, tặng N một chiếc nhẫn Cartier – món quà tớ chọn cả tháng trời. Tớ nói: “Tớ yêu cậu, tớ muốn làm bạn trai che chở cho cậu, để cậu không phải khổ nữa.” N khóc, ôm tớ, thì thầm: “Tớ cũng yêu cậu, tớ sẽ không rời xa cậu đâu.” Tớ hạnh phúc đến mức ngỡ mình đang mơ.
Tớ yêu N bằng cả trái tim, chiều chuộng cậu ấy mọi thứ. Tớ mua cho N iPhone mới, túi hiệu, trả tiền học tiếng Anh ở trung tâm xịn. N than mẹ bệnh, tớ gửi cũng gửi phụ tiền mà không một lời hỏi han. Tớ chở N đi khắp Sài Gòn, từ quán cà phê view sông đến resort ở Vũng Tàu. Tớ nghỉ học để đưa N đi mua sắm, bỏ deadline để nghe N tâm sự. Tớ nghĩ, chỉ cần N vui, tớ sẵn sàng làm tất cả.
Nhưng tớ không biết, đó là lúc N bắt đầu toan tính…
Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook