TUI YÊU LỘN NGƯỜI: HÀNH TRÌNH TỪ PHÚ BÀ XUỐNG ĐÁY XÃ HỘI 😤
Ngày đầu tiên: Cái "gu" định mệnh
Hôm đó là buổi hẹn đầu tiên. Thú thật, ngay lúc nhìn thấy nó, tui cũng hơi hụt hẫng nhẹ. Nó cao cỡ bằng tui, mà tui có 1m65 thôi hà. Mà gu của tui là phải cao hơn tui một cái đầu, ôm mới thấy an toàn chớ. Nhưng cũng tự trấn an là: "Thôi, cao không bằng người ta trắng."
Và đúng là trắng thiệt... trắng kiểu chị đại trong mấy group bán kem trộn ấy, trắng tới mức tui thấy tui như bước ra từ ruộng luôn 😭 Nhưng thôi, ngoại hình chỉ là bề nổi. Nó mời đi chơi, nó trả tiền 272k, cũng lịch sự lắm. Tui nghĩ: “Ồ, cũng ổn mà.”
Buổi hẹn thứ 2: Lầm tưởng và chiếc 500k bay màu
Sau lần đầu ấn tượng “tạm ổn”, nó rủ tui đi chơi lần nữa. Tui cứ tưởng nó có tiền, chứ ai ngờ...
Đang đi thì xe nó bể bánh. Nó quay qua hỏi tui còn tiền không. Tui nói còn đúng 50k, cái nó gọi mẹ nó để cầu cứu. Ngồi bên mà muốn lặn mất tiêu luôn, ngại dễ sợ. Lúc về nó còn ngồi giảng đạo lý tình yêu, nào là “chia sẻ”, “hiểu nhau”, “không quan trọng vật chất”… Nghe cũng lọt tai, tui cũng tặc lưỡi cho qua. Nhưng hên là hôm đó tui có mang theo 500k… và tờ đó bay theo cái bánh xe luôn 😭
Những ngày sau đó: Yêu như làm ô-sin có tâm
Từ đó, mối quan hệ của tụi tui bước sang giai đoạn... nô lệ cảm xúc và tài chính.
Nó làm phục vụ ca tối, 11h mới xong. Tui học tới 3h chiều, làm ca tới 10h30 tối, xong là phóng xe đi rước nó, chở nó về tới nhà, rồi mới chạy về nhà mình. Ngày nào cũng như ngày nấy, không một lời than.
Trong khi tui cực như trâu, thì nó làm ở quán… mà quán ế gần như quanh năm, có khi cả tháng đông được 5-6 bữa. Vậy mà hở chút là nó than mệt.
Nó chờ tui 15 phút thì gào lên như bị cướp giật. Trong khi tui ngồi đợi nó hơn tiếng đồng hồ mỗi ngày thì nó xem như chuyện hiển nhiên.
Tệ hơn nữa là:
– Cãi nhau cái gì cũng do tui sai.
– Tui đánh son thì nó chửi: “Đánh cái mỏ nhìn gớm.”
– Dùng son bóng thì nó bảo: “Bôi dầu mỡ lên mỏ làm gì?”
– Tiền cơm, tiền xăng, tiền đồ cho nó đều từ tui. Cảm giác như tui đang nuôi trai vậy đó.
Đến Tết: Nước mắt của phú bà
Yêu nhau 7 tháng, tui chưa từng nhận được một món quà nào từ nó.
Cận Tết, tui thấy cũng tới lúc cần coi lại tình cảm. Tui thử nhẹ nhàng đòi nó mua cho tui một cây son 3CE, mã 325k – chuyện quá bình thường trong một mối quan hệ yêu đương. Vậy mà nó nhăn nhó, càm ràm, như thể tui đang đòi mua túi hiệu. Cuối cùng nó cũng đồng ý… nhưng chưa kịp nhận cây son thì tụi tui cãi nhau. Và rồi nó đòi tiền lại.
Tui cười trong nước mắt, trả luôn 325k, vậy là cây son đó nó tặng tui bằng tiền của tui. Thật sự đỉnh của chóp luôn 😭
Đêm giao thừa: Cái tát trời giáng giữa lòng Sài Gòn
Tết Dương lịch, nó làm tăng ca tới 12h30. Làm ở Q1 – ngay đoạn người ta bắn pháo hoa. Tui nghĩ: “Thôi kệ, rước nó tiện coi pháo hoa luôn.” Nhưng vì kẹt xe, 1h30 tui mới tới. Từ chỗ tui đứng tới chỗ nó chưa tới 800m.
Tui vừa tới nơi thì nó đã gào lên chửi giữa đường, người đi đường nhìn tui như phim truyền hình dài tập. Rồi nó bỏ tui lại giữa đêm, 2h sáng, Q1.
Không điện thoại, không ai bên cạnh. Trời ơi lúc đó tui chỉ muốn tan biến.
Nhưng đời chưa cho tui hết sốc…
Tui bắt quả tang nó đi khách sạn với đồng nghiệp.
Ừ, đúng đó. Khách sạn. Đồng nghiệp. Sau khi chửi tui như con giữa phố.
Đỉnh điểm: Tui stress tới mức khóc một mình trong toilet quán làm
Tới một ngày, tui nhận ra:
Tui không còn là chính mình nữa. Tui sợ khi thấy tên nó hiện lên điện thoại.
Tui áp lực khi nghĩ tới chuyện tối nay phải rước nó, đi đâu, ăn gì.
Tui khóc vì tui thấy bản thân mình đáng thương.
Mà ghê lắm bà, khóc trong toilet xong bước ra vẫn phải cười với khách như chưa có gì xảy ra.
Đó là ngày tui biết: tình yêu này không cứu được nữa.
Cuối cùng: Tui chia tay. Nó làm gì? Nó cười!
Tui dồn hết can đảm để nói lời chia tay. Tưởng nó níu kéo, tưởng nó suy sụp.
Nhưng không.
Nó chỉ cười. Rồi nói:
“Anh biết sẽ có ngày em bỏ anh mà.”
Ủa alo? Là đang yêu nhau hay đóng phim drama ba xu?
Nghe câu đó xong, tim tui từ đau hóa thành... lạnh ngắt. Không còn gì để tiếc.
Một người biết trước sẽ bị bỏ mà không hề cố gắng giữ thì không xứng đáng có em.
Hồi kết (hay là sự tỉnh ngộ): Em của ngày hôm qua đã chết rồi
Giờ nghĩ lại mới thấy... nguyên 7 tháng đó, tui như con phú bà đầu thai lộn chỗ.
– Nuôi trai.
– Làm ô-sin có tâm.
– Chịu đựng toxic, chịu đựng xúc phạm, chịu đựng lừa dối.
Và điều đau nhất là: mình đã không yêu bản thân một cách đúng đắn.
Sau tất cả: Em comeback rồi nè!
Giờ thì hết rồi. Tui không còn là con nhỏ ngu năm nào nữa. Tui sẽ không bao giờ:
– Bỏ thời gian, tiền bạc vì một người không xứng đáng.
– Chấp nhận bị coi thường trong mối quan hệ.
– Để ai điều khiển cảm xúc và cuộc sống của mình.
Mà ghê lắm bà, khóc trong toilet xong bước ra vẫn phải cười với khách như chưa có gì xảy ra.
Đó là ngày tui biết: tình yêu này không cứu được nữa.
Và nếu bạn đang đọc tới đây, mà bạn thấy bóng dáng mình trong tui...
Thì nhớ nghe, tỉnh sớm vẫn còn kịp. Đừng đợi tới lúc cái ví không còn gì mà trái tim cũng chẳng còn nguyên vẹn.
P/S: Tui xứng đáng có người yêu mình như bà hoàng, không phải như bà giúp việc bị bóc lột 😤
Mấy bà muốn tui ra phần ra 2 thì bình luận nhiệt tình nha :))))
Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook