Mình thật sự mất phương hướng lúc này.
Mình là cựu sinh viên của trường, tốt nghiệp ra trường, mình và a cưới nhau. Hiện tại được 2 năm, có một bé 6 tháng tuổi và mới buộc phải "từ bỏ" một bé do tình trạng sức khoẻ không tốt. Hôn nhân của mình và a trong tình trạng vừa nộp đơn ly hôn ra toà..
Trong những năm sống cùng nhau, mình và anh không ít lần cãi vã: mình sai có và a sai cũng có. Nhưng điều làm mình quyết định dừng lại là khi mình cảm thấy a đã nói quá nhiều lời làm tổn thương mình.
A nói mình không còn giá trị với a, a nói mình không thương con, a nói mình không xứng đáng làm dâu gia đình a. Mình thấy a là người rất thương con. Từ khi mình mang thai, a luôn quan tâm chăm sóc mình hết mực nhưng kể từ khi mình sinh em bé xong, a lâu càng thương con nhiều hơn. Nhiều đến mức khi đứa nhỏ có bệnh gì thì là do mình không chăm sóc tốt.
Mình và a mới nộp đơn ra tòa, mình đã yêu cầu mình là người trực tiếp nuôi con sau ly hôn và a cũng đồng ý. Tuy nhiên, gần đây con hay bệnh phải nằm viện và chi phí hàng tháng nuôi con cũng rơi vào 7-8 triệu. Lương của mình chỉ có 12 triệu, lương của a thì có thể rơi vào tầm 20- 30tr. A có nhà riêng và tài sản riêng nên khi thấy tình hình hiện tại, cứ mỗi lần gặp nhau a lại nói tội cho con a, em không chăm sóc tốt nó thì để a chăm (mặc dù mình biết a không chăm con được, và mẹ a sẽ sẵn sàng chăm con cho anh khi hai đứa mình ly hôn).
A nói mình đang làm khổ con. Gần đây, lời nói và hành động của a với mình cũng không rõ ràng. Lúc thân thiết lúc lại như người xa lạ, lúc lại nói muốn cho nhau thời gian, lúc lại nói mối quan hệ này hết cứu. Và mình biết a đã xóa sạch tất cả những thứ liên quan tới mình trên điện thoại của a.
Tình cảnh hôm nay là do hai bên không thông cảm cho nhau và là do hai bên có sự hậu thuẫn từ gia đình, tức là ba mẹ mình sẵn sàng chăm con mình khi mình ly hôn và ba mẹ anh cũng vậy. Do hai bên đã có cái tôi quá cao (dù đôi lúc mình muốn vứt bỏ cái tôi đó đi để tiếp tục nhưng thỉnh thoảng những lời nói cay đắng của a lại trỗi dậy, bóp nghẹt tâm can mình).
Mình bây giờ thật sự cảm thấy kiệt sức, có thể nói là không còn cảm giác vui vẻ hay động lực gì. Cơ thể của hiện tại sụt cân gầy gò và luôn mệt mỏi dù mình đã cố gắng ăn uống, cố gắng quên đi những nỗi đau mà cuộc hôn nhân này mang lại.
Nhưng thật sự bây giờ mình không biết quyết định của mình là đúng hay sai, dù mình đã từng nghĩ có như thế nào mình cũng sẽ nuôi con cho đến ngày con khôn lớn. Nhưng trước hiện thực, mình lại không sao hết đau buồn.
Mình có thật sự quá nhạy cảm hay không? Mình có đang làm quá vấn đề không? Và mình có thật sự ích kỷ không khi giành quyền nuôi con??
Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook