Chào mọi người! Mình hiện là sinh viên năm 4 và đang chuẩn bị tốt nghiệp. Mình muốn lên đây tâm sự và chỉ thế thôi.
Mình từ nhỏ đã có năng khiếu với tiếng Anh và học chuyên từ lớp 1 nên 2 năm đầu học, mọi thứ rất ổn và nhẹ nhàng đối với mình. Nhưng biến cố ập tới vào năm dịch, gia đình mình chông chênh vỡ nợ. Năm 3 của mình thật sự là những ngày mệt mỏi thiếu ăn, thiếu mặc, tâm lí cũng không ổn định. Gia đình thì luôn tạo áp lực cho nhau, những lời trách móc, nhục mạ... Nhìn lại những ngày tháng ấy, mình ám ảnh nhưng lại nể bản thân sao lại có thể cầm cự qua những ngày đó.
Chỉ có một điều mình hối hận nhất năm đó là đã không thể hoàn thành đầy đủ các môn học năm 3 kì 2, do lúc đó mình gần như quay cuồn trong đồng tiền và những lời phỉ báng. Mình bị trầm cảm nặng, nhiều lần muốn 44 nhưng may mắn lúc không ai quan tâm mình thì anh người yêu mình luôn ở đó, an ủi bên cạnh và động viên nên mình quyết định ở lại. Rồi mình cũng vượt qua những ngày đó dù tâm lí hiện tại vẫn còn bất ổn. Rồi mình phát hiện mình bị bệnh tim và sức khỏe có lẽ sẽ không bao giờ hồi phục được do những viên thuốc mình uống vội vào những lúc tuyệt vọng nhất.
Mình còn nhớ lời người yêu mình nói cách đây không lâu: "Ánh mắt em không còn long lanh và hồn nhiên như ngày ta mới iu nữa, nhưng khuôn mặt đã có sức sống hơn những ngày khổ cực đó". Chắc có lẽ tâm lí mình sẽ không thể trở lại như những ngày còn vô tư vô lo nữa. Dù vậy mình vẫn sẽ bước tiếp.
Hiện mình đang có công việc ổn định, dù không phải lương mấy chục một tháng nhưng cũng đủ để mình lo cho bản thân, để gia đình không phải lo. Nhà mình vẫn còn nợ nhưng đã đỡ hơn nhiều nhiều phần. Mình cũng có những mối quan hệ mới, đồng nghiệp mới, luôn đem lại năng lượng tích cực cho mình. Mình vẫn còn cần trả nợ môn, thi bằng và cố gắng hơn nữa để giúp gia đình trả hết nợ và tất nhiên mình sẽ không bỏ cuộc vì không còn gì tệ hơn những ngày đó.
Mình lên đây không phải kể khổ chỉ muốn chia sẻ hành trình đã qua và muốn nói rằng dù có biến cố lớn cỡ nào đi chăng nữa, rồi nó cũng sẽ qua đi. Mình biết những giây phút đó rất rất rất khó khăn nhưng hãy cố lên nhé, vì giờ chỉ có cố lên mới có thể cho nó qua đi nhanh hơn thôi. Và những người có bạn, người quen, cháu, anh em họ... đang gặp biến cố, tâm lí không ổn định thì hãy ở bên họ, cảm thông cho họ đã tuyệt vọng lắm.
Nhiều lúc một cái ôm, một câu "mày cố lên nhé, tao luôn ở đây" thật sự rất rất ấm áp, an ủi và giữ họ lại khỏi những suy nghĩ và hành động tồi tệ, tổn hại đến bản thân họ.
Mình cảm ơn các bạn đã đọc những dòng tâm sự tóm tắt, lủng củng này và nếu bạn cũng bị như mình, mình muốn nói rằng: Cố lên nhé! Mình chúc các bạn sẽ luôn luôn luôn có ai đó ở bên bạn, trao cho bạn những cái ôm ấm áp và nói rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi ❤️.
Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook