Lúc em viết bài này em đang khóc rất nhiều, em không biết phải làm sao nữa. Em chán ghét sự vô dụng của bản thân, chán ghét cái sự đố kỵ ích kỷ của mình.

Em vốn là người nhạy cảm nên rất khó mở lòng. Có lẽ cũng vì thế mà em rất ít bạn. Từ hồi lên đại học đến giờ em chỉ chơi được với một người bạn thôi. Bạn cấp 3 em cũng không còn liên lạc nữa. Bạn ấy rất tốt với em, lúc nào cũng giúp đỡ em trong việc học và sẵn sàng nghe em tâm sự.

Nhưng dạo gần đây tự dưng em lại nảy sinh cảm giác đố kỵ với bạn. Em thề là em không hề có ác ý gì hết. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy thành công của bạn em lại không chịu nổi mà cảm thấy khó chịu. Em từng có tiền sử bị bệnh tâm lý. Phải khó khăn lắm em mới vượt qua được bằng cách dùng thuốc. Chỉ là em không biết phải làm gì bây giờ nữa.

Cùng học một chuyên ngành như nhau, cùng có xuất phát điểm là đến từ tỉnh lẻ nhưng bây giờ bạn bỏ xa em một khoảng. Bạn đã có tất cả chứng chỉ để sẵn sàng nộp xét tốt nghiệp, có sẵn chỗ thực tập và công việc đúng chuyên ngành, có một bảng điểm đẹp và hơn hết là có rất nhiều bạn. Em rất sợ, bạn quá ưu tú, có nhiều người tâm sự vây quanh. Còn em, chỉ có mỗi bạn ấy.

Những lúc nghe bạn ấy kể về gia đình bạn ấy, em cảm thấy tủi thân vô cùng. Bạn có một người mẹ hiểu bạn, lúc nào cũng bên cạnh động viên, an ủi và thấu hiểu. Còn em, ba mẹ em lúc nào cũng muốn em như thế này, như thế kia. Lúc nào cũng biết cái gì tốt cho em nhưng chưa bao giờ hỏi em thực sự muốn gì.

Đỉnh điểm là mẹ ép em đi du học sau khi em thi trượt bằng IELTS năm ngoái. Khi em tâm sự chuyện này với bạn, bạn còn bày ra ánh mắt ngưỡng mộ mà nói rằng bạn ước được như em. Bạn muốn đi du học nhưng không có điều kiện kinh tế. Nếu đi thì nhà bạn phải bán miếng đất để làm của hồi môn cho bạn.

Em cũng ước vậy. Em ước em có thể đổi chỗ cho bạn để sống cuộc đời em mong ước, cuộc sống không phải lo nghĩ điều gì. Bạn không biết rằng em có rất nhiều áp lực phải đối mặt mỗi sáng thức dậy, em lo mình không có chứng chỉ để tốt nghiệp đúng hạn, áp lực làm hài lòng ba mẹ, áp lực tìm việc.

Thật sự là ngày ngày em càng thể hiện sự chán ghét khi phải nói chuyện với bạn mặc dù bạn không làm gì sai. Nhưng bạn vẫn nhẹ nhàng làm em thấy có lỗi vô cùng. Em phải làm sao đây?


Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook

Cùng chuyên mục Tâm sự, kể chuyện

#15253 21:02, 21/02/2025

Nhiều lúc em nghĩ rằng em học đại học không biết vì điều gì, nhưng chỉ thấy rằng em đang làm khổ cho người nhà của mình. Từ ba, mẹ đến anh, chị của mình, mọi người không ai được học đại học cả, chỉ có mình là được học đại học thôi, nên mình cũng trân quý điều đấy.... Xem thêm

#15252 22:02, 20/02/2025

Đôi lời bộc bạch của mình về các giảng viên sau 3 năm học tại HUFLIT. - Cô Võ Ngọc Hân, cô nổi tiếng về sự khắt khe trong cách ăn mặc của sinh viên nhưng cô cũng là một GV có kiến thức sâu rộng. Những môn cô dạy cô đều trau chuốt, chia sẻ những điều nhỏ nhặt... Xem thêm

#15250 22:02, 18/02/2025

Gửi tới mọi người câu chuyện của em khi bắt đầu học ĐH. Từ khi em lên TP học thì cảm thấy áp lực từ chính tiền bạc, gia đình lẫn học tập. Học phí thì bố mẹ em bỏ ra cho em học, dù gia đình hơi trục trặc tài chính nhưng bố mẹ vẫn cho em đi học... Xem thêm

#15248 22:02, 17/02/2025

(Thầy nhớ tên cả lớp, trừ em) Hiện tại là một sinh viên năm 2, 12 năm tuổi xuân của em chưa từng yêu đương gì cả. Thẳng ra thì em cũng chả hứng thú với yêu đương, em tính tình em hơi lãnh đạm (kiểu hơi vô cảm). Vậy mà giờ ánh nhìn của em bất chợt khựng lại... Xem thêm

#15238 20:02, 16/02/2025

Chia tay rồi nhưng vẫn phiền nhau Em ở đây hôm nay là muốn tâm sự về chuyện tình cảm của mình và cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc. Em vừa mới chia tay với người yêu cũ, bạn cũng học cùng trường với em. Em là người ngỏ lời chia tay vì tụi em có quá... Xem thêm