Overthinking là căn bệnh?

Các bạn có phải kiểu người suy nghĩ nhiều, nhạy cảm không? Và các bạn đã tiếp xúc với người overthinking bao giờ chưa? Mình là dạng người suy nghĩ rất rất nhiều, chuyện bé chút thôi hoặc chỉ là mình gọi người khác mà họ không nghe thì liền nghĩ người ta ghét bỏ mình.

Bản thân mình cũng quá mệt mỏi với nó vì những điều đó mình chưa từng muốn để ý hay nghĩ tới. Có thời gian mình xem việc bị ovethinking là kém may mắn và phải được ưu tiên để ý hơn người khác. Những lập luận ngờ-u mình đặt ra và áp đặt cho người khác như "Vì tôi bất hạnh nên phải được chú ý, quan tâm, chăm sóc hơn người khác".

Tới đây, có lẽ tôi đã kéo về kha khá lời không hay cho bản thân rồi nhưng thời điểm đó, tôi nghĩ rằng nếu người ta để ý mình một chút thì bản thân sẽ không có cơ sở gì suy nghĩ nhiều và tiêu cực cả. Cho đến khi tôi có một người bạn cũng overthink, ngay khi gửi tin nhắn tôi không đọc cũng dỗi mà gỡ, dỗi mà block, dỗi mà không thèm liên lạc với tôi. Hoặc đang nói chuyện tôi biến mất thôi, người ta cũng sẽ dùng im lặng để xem một sự trả đũa dành cho tôi và sử dụng những câu từ nói móc nói khóe để nhắc nhở tôi về "lỗi" của bản thân mình.

Tôi mệt không? Mệt chứ, rất mệt mỏi và lúc nào cũng ở trong đống tiêu cực mà bạn đó để lại. Thì ra bản thân mình cũng phiền phức như thế.

Nhưng chúng tôi cố gắng lắm rồi, chúng tôi không thay đổi được. Cảm xúc là cảm xúc, suy nghĩ là suy nghĩ. Có cố gắng biến nó thành điều gì đó tích cực hoặc cố nghĩ đơn giản đi chăng nữa thì những dòng suy nghĩ đó vẫn len lỏi trong trí óc của tôi, xâm chiếm luôn những suy nghĩ tích cực mà cố gieo vào để bản thân thấy ổn. Đôi khi tôi còn ôm đầu mình lăn lóc và khóc than, mong nó mau biến khỏi đầu óc tôi.

Sau cùng thì ai cũng sẽ bỏ đi vì mệt mỏi, ngay cả bản thân tôi cũng thế? Mỗi khi suy nghĩ nhiều vậy, tôi cũng chỉ nhìn nhẹ nhàng đối phương và hỏi trong lòng "Chắc anh mệt mỏi lắm rồi nhỉ?", bất lực gì không thể làm gì tốt hơn cả, sau đó nhìn lại bản thân, chán ghét bản thân, trách móc bản thân và đôi khi còn căm phẫn nó.

Nhưng mà nó vẫn ở đấy, giày vò tôi và cả người xung quanh tôi. Nó có phải căn bệnh không? Những người mắc phải nó đáng thương hay đáng trách? Làm sao để nó có thể buông tha cho mình? Ngàn ngàn câu hỏi đặt ra, và có thể nó khá là ngu ngốc nhưng mà có những người khuyên tôi về vấn đề này, tôi chỉ đáp lại mệt mỏi rằng là "Vẫn còn sống là tốt rồi".


Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook

Cùng chuyên mục Hỏi đáp

#15028 17:11, 21/11/2024

Mọi người ơi cho em hỏi, hiện tại em đang là sinh viên năm 4 ngành Hàn Quốc học, em có TOPIK 5 rồi ạ. Em đang làm part-time ở trung tâm dạy tiếng Hàn, công việc soạn giáo án, giáo trình cho trung tâm. Mặc dù làm part-time nhưng công việc em làm giống với những anh chị làm... Xem thêm

#15027 23:11, 20/11/2024

Chào mọi người, cho mình hỏi, các bạn sinh viên đã và đang học ở trường, thường đi chùa hay theo đạo Phật, tại khu vực TP. HCM, các bạn biết chùa nào thiêng có thể chỉ dẫn giúp mình được không? Nghe có vẻ hơi mê tín với một số người, nhưng hiện tại, áp lực cuộc sống và... Xem thêm

#15002 12:11, 17/11/2024

Hơi không liên quan một tí nhưng cho mình hỏi có bạn nào đã từng đi tư vấn tâm lý và đến trung tâm y tế nào để hỗ trợ về tâm lý, sức khoẻ tinh thần chưa? Ai có info chỗ nào uy tín phí học sinh sinh viên giúp tới với nhé. Tớ cảm ơn. Xem thêm

#15000 22:11, 16/11/2024

Dạ xin hỏi có anh chị nào từng trượt thực tập không ạ? Do hôm nay lúc lên nộp báo cáo giáo viên hướng dẫn có nhận xét là bài báo cáo của em quá ít mà điểm doanh nghiệp cho cũng không cao nên khó lòng nâng điểm cho em. Em lo quá khóc nãy giờ. Do năm cuối... Xem thêm

#14996 23:11, 13/11/2024

"Mùi hương kì lạ" Xin chào mọi người, hôm nay em lên confession này là có một vài thắc mắc không biết có ai bị giống em không. Kiểu lâu lâu tự dưng em ngửi được một mùi nó tựa mùi nhang pha với mùi trầm hương, em có thể ngửi được mùi đó ở bất cứ nơi đâu luôn... Xem thêm