Hii, cho mình chia sẻ chút ấm áp nghen.
Mình đang là sinh viên năm 3, đi học đều đặn và làm part-time như bao bạn bè, thỉnh thoảng vẫn mê uống trà sữa nên mình không phải một cá nhân nổi trội lắm nè :v
Hiện mình làm ở cửa hàng thời trang nhỏ. Mọi thứ từ trước đến giờ ở đây, vui hay buồn đều nhẹ nhàng đan xen vào quãng thời gian sinh viên này. Mình nhìn nhận mọi việc, ít hay nhiều cũng tích góp được tí xíu trải nghiệm và vô vàn kỉ niệm. Tuy nhiên ngày hôm qua, lần đầu tiên mình khóc thành tiếng chỉ vì chút cảm xúc chợt bùng lên. Dù khách có là ai hay hành xử ra sao, với mình họ đều là khách. Đúng là trăm người bán, vạn người mua; vậy nên mình càng không muốn tạo cho người không quen bất kì điều tiêu cực gì từ phía cửa hàng.
Chuyện là, hôm 5/8 vừa qua, mình không đáp ứng được nhu cầu của một chị khách, (gọi chị là A hen) có lẽ vì điều đó nên họ có chút buồn bực mình. Và sau khi mua hàng, vừa bước ra cửa, chị A quay lại và báo chị bị mất nón bảo hiểm. Chị A trông không hài lòng, có chút đôi co qua lại vì muốn confirm rằng mình có cầm nón chị A hay không, chị A muốn được check camera ngay và đền nón.
Việc mình chữa cháy bằng cách đưa nón của mình cho chị A mượn là do bản thân muốn, khi đó cũng chỉ có mình là nhân viên duy nhất. Hỏi qua thì mình mới hoảng hồn khi biết giá trị nón hơn 800k và mình cũng không còn tiền tiêu để đền. Lúc đó tủi thân và dở ghê, chỉ biết rớt nước mắt, xin chị ít hôm để gom góp trả thôi. Chị A không đồng ý, mình cũng phải gồng lên để điện cho chị chủ trình bày lại, mong được hỗ trợ để giải quyết. Mình sẽ không kể chi tiết hay mô tả hành động của chị A đâu, vậy thì hơi thiếu tinh tế và không liên quan.
Quan trọng là, một chị khách (gọi là chị iu nhe) chứng kiến toàn bộ sự việc. Sau khi mọi thứ đã giải quyết, chị A nhận được tiền đền nón 100% và về, chị iu nhẹ nhàng chốt đơn. Dúi hẳn vào tay mình 100k, mọi người oyy lúc đó tui nín rồi nhưng lại khóc thêm như mưa ý. Tội chị iu, khi thấy cảnh mình lem nhem như vậy.
- "Em nhận nha, chị muốn động viên em. Chị cũng từng đi làm thêm như em vậy. Ráng lên và sẽ không sao đâu." ?.
Khi cầm tiền, cảm xúc lấn lí trí roài, mình rệu rã và nhức mắt nữa nên chỉ dòm theo bóng lưng chị iu rời shop. Mấy tiếng làm còn lại mình nghĩ nhiều về câu nói đó, cảm thấy ấm lòng cực kỳ nhưng sao còn áy náy. Mình được chị chủ đề xuất về việc gửi lại tiền an ủi 100k, chị chủ sẽ không trừ lương mình. Xem như một bài học để cẩn thận và khôn khéo, điều tiết cảm xúc hơn.
Ngay sáng hôm kế tiếp, mình điện thoại lại qua data khách. Mình đã xin phép được gửi lại và nói lời cảm ơn đến chị iu một cách đàng hoàng và tử tế nhất có thể thôi.
Qua việc chia sẻ câu chuyện tí nị trên đến cho mí bạn như mình, mong là sẽ tiếp thêm xíu xiu tinh thần để mọi người chăm chỉ và tích cực hơn. Thời buổi khó khăn, nếu có mất mát gì, mình ước cho ai cũng sớm nhận lại được, có thể không bằng vật chất nhưng sẽ là thứ giá trị hơn thế nhé.
Hết goài ạ, xin cảm ơn mọi người nhoa.
Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook