Chả là hôm 13/7 mình học môn Tư tưởng và tan vào lúc 18h thì mình thấy con bạn của mình dạo này trắng ra, ý mình là trắng tay. Cái túi rách của nó hong có 1k để trả tiền gửi xe, và mình thì cũng chỉ còn đúng 5k để trả cho xe của mình.
Mình mới nói với nó là: "Giờ mày dí đại một người để xin tiền mặt đi rồi m chuyển MoMo hay ngân hàng lại cho người ta". Mà con báo đen nhà mình nó cũng ngại bắt chuyện người lạ nên là mình cũng mở lòng từ bi, đi sờ gáy vài người, mà mấy bạn đó thì hong có tiền lẻ.
Cho đến khi nhắm được một bạn nữ đang ngồi lướt điện thoại thì mình đã tới để nói chiện dí bạn, rùi bạn cũng mở bóp lấy ra 5k. Nhưng bạn nói là giữ luôn đi vì bạn hong có xài MoMo, mình đòi chuyển khoản lại cho bạn qua ngân hàng thì bạn hong chịu, bạn kêu là "Hoi, bạn lấy đi, lấy giùm đi tui cảm ơn".
Chời ớiiiiiii, ý là thiên thần giáng thế ớ mọi người hiểu hôn, mình kì kèo qua lại đòi chuyển khoản cho bạn thì bạn dúi vô tay mình 5k và chốt một câu là "Hui, tui hong nhớ STK đâu, lấy đi".
Lúc đó tui ngại lắm ớ mọi người, tui hong biết phải phản ứng sao hết. Thật ra thì thường tui ngại tui sẽ chạy đi mất tiu nhưng mà nó sẽ rất tồi trong trường hợp này á mọi người. Cái tui mới gật gật như cái icon con chim bồ câu, tui cảm tạ cảm tạ rối rít mà tui quên xin info của bạn nữ dễ thương đó.
Ý là những người hay ngại là những người chân thành ớ bạn nữ dễ thưn ơi, nên là thiệt ra mình chỉ mún xin info để được dịp cảm ơn bạn một cách đàng hoàng hơn thui, do đối với mình thì bạn thực sự rất là tốt bụng với cư tê ớ, giọng của bạn cũm dễ thưn nữa.
Kí tên: Cô bé anh chị (lúc anh lúc chị)
Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook