Mọi người đã bao giờ cảm thấy họ hàng là một cái gì đó rất phiền chưa ạ?

Gia đình bên nội em rất đông anh chị em và cha em là con út trong nhà. Lúc ông nội em mất, ông đã chia đều tài sản cho anh chị em trong nhà nhưng vì cha là út nên có nghĩa vụ ở nhà thờ để nhang đèn cho tổ tiên. Cha em từ một người tay trắng không có gì, bị anh chị em khinh thường, đến lúc lập nên cơ nghiệp cũng có thể gọi là khá giả và bị họ hàng ganh ghét. Cũng vì vậy mà khi mẹ em bước vào làm dâu nhà nội thì cũng là lúc chuỗi ngày đau khổ của mẹ bắt đầu.

Vì cha em là một người ít nói, hiếu thảo và trọng anh em nên tính đến nay cũng đã 21 năm mẹ em chịu khổ, chịu nhục bởi những lời chửi rủa từ bà nội và anh em của cha. Cha thương mẹ em lắm nhưng phải đứng giữa vợ và mẹ nên mới nhịn đến bây giờ.

Bà nội em là một người thiên vị vô cùng, mở miệng ra toàn là thương cha em nhưng chính nội là người ép cha em vào thế khó giữa vợ và mẹ. Lúc trước nội mạnh khoẻ thì đi làm công quả ở chùa được một ít tiền, mấy cô lên moi sạch nhưng tới lúc bệnh chỉ có cha mẹ em chịu đứng ra rước về nhà nuôi. Tiền bạc để lo bệnh cho nội, không một người nào bỏ ra ngoại trừ cha và mẹ.

Nhưng khi nội đỡ bệnh rồi thì họ hàng của cha lại đóng vai Bồ Tát, dạy mẹ em phải chăm sóc thế này thế nọ. Cha mẹ không cho nội làm công việc nhà vì sợ trượt chân té hay gì đó thì không hay nhưng nội vẫn cố chấp đòi làm, mà làm tới đâu sẽ chửi tới đó :)

Tất cả những hành động của gia đình em đều sẽ bị quan sát bởi họ hàng bên nội. Sơ hở là bắt bẻ, là hùa với nhau để chửi mẹ em. Họ lấy cái cớ là "đây là nhà ông bà tao nên tao muốn vào là vào". Em rất bất bình cho mẹ nhưng vì làm vai nhỏ nên không thể nói được gì.

Và đến hiện tại, khi mà cha em đã bắt đầu lên tiếng, ra sức bảo vệ mẹ thì cũng là lúc sức chịu đựng của mẹ em đạt đến giới hạn, muốn kết thúc với cha và rời khỏi cái địa ngục này.

Em đi học ở xa, hàng ngày nhìn cảnh cha em làm mệt về còn chứng kiến gia đình lục đục, mẹ em thì ra sức chăm lo cho nội nhưng đổi lại là sự chửi rủa thậm tệ, em thật sự rất muốn ở bên cạnh để bảo vệ mẹ và an ủi cha nhưng em ở quá xa. Em không muốn cha mẹ em vì người ngoài mà ly dị. Giờ em thật sự rất stress không còn cách nào khác nên mới lên đây tâm sự với mọi người.

Mong mọi người có thể cho em một lời góp ý em nên làm thế nào được không ạ?


Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook

Cùng chuyên mục Tâm sự, kể chuyện

#15456 21:04, 20/04/2025

TUI YÊU LỘN NGƯỜI: HÀNH TRÌNH TỪ PHÚ BÀ XUỐNG ĐÁY XÃ HỘI 😤 Ngày đầu tiên: Cái "gu" định mệnh Hôm đó là buổi hẹn đầu tiên. Thú thật, ngay lúc nhìn thấy nó, tui cũng hơi hụt hẫng nhẹ. Nó cao cỡ bằng tui, mà tui có 1m65 thôi hà. Mà gu của tui là phải cao hơn... Xem thêm

#15455 21:04, 20/04/2025

Mình xin tâm sự về chuyện yêu đơn phương một bạn nữ trong lớp. Mình đã đơn phương bạn từ hồi học kì 1 năm 2, đến bây giờ là sắp học kì 3 năm 2 rồi nhưng vẫn chưa thể bày tỏ được lòng mình, có lẽ vì nỗi sợ từ chối, vì những tổn thương trong quá khứ... Xem thêm

#15454 16:04, 20/04/2025

CLB tình nguyện và câu chuyện chiếc bánh "đúng hãng" Trước tiên, cần làm rõ: từ thiện là hành động xuất phát từ lòng tốt, là sự sẻ chia tự nguyện của người có điều kiện hơn đến với những người khó khăn. Ở đó, sự chân thành và tinh thần tương trợ mới là cốt lõi, còn vật chất... Xem thêm

#15453 22:04, 19/04/2025

"Ái tình là sa vào mê lộ, còn anh là một hồi mê say". Anh C. Bảo K27 Sư phạm NNA này, em không thể bảo anh bỏ thuốc lá, càng không có tư cách bảo anh bỏ thuốc lá, bởi vì em nghĩ thuốc lá không tốt, nhưng yêu thầm cũng có tốt đâu anh nhỉ? Có trời mới... Xem thêm

#15452 22:04, 19/04/2025

ĐƠN PHƯƠNG KHÔNG THỂ NÓI Xin chào mọi người, hôm nay mình xin kể về chuyện tình đơn phương một tháng của mình. Vì mình không thể nói ra nên mình giãi bày qua đây để lòng mình thấy nhẹ nhàng hơn. Chuyện là hồi tháng 3, mình đã lỡ rung động với một bạn nam cùng lớp bởi những... Xem thêm