Lại là câu chuyện về cậu bạn học IT trường H số 828 SVH. Mình là sinh viên trường U, lỡ vấp phải ánh mắt của cậu bạn trường H mà lao đầu vào, mà thương mà nhớ.
Đã bao giờ mọi người bất lực trước sự lạnh nhạt mà đối phương dành cho mình, dù cho mới ngày hôm qua còn vui vẻ mặn nồng, không một lí do nào cụ thể được đưa ra? Mặc cho mọi nỗ lực mà mình cố gắng để thể hiện sự quan tâm, hay ít nhất chỉ là hỏi han vài ba câu hằng ngày vì sợ làm phiền cậu ấy, tất cả những gì mình nhận lại chỉ là một sự im lặng và tránh né.
Mình không biết mối quan hệ của mình và cậu ấy bây giờ ở mức độ nào. Mình lạc lõng, mình vô định về tương lai của mình và cậu ấy. Nhiều người khuyên mình nên từ bỏ cậu, nhưng làm sao nói bỏ là bỏ được chứ, tâm trí mình giờ chỉ có cậu.
Mình không bao giờ muốn tự tay kết thúc một mối quan hệ nào cả, nếu không trở thành người thương, mình vẫn có thể là bạn, một người bạn hết sức bình thường. Mình vẫn sẽ tiếp tục đến khi nào còn có thể, chỉ mong cậu mở lòng mà chấp nhận mình xuất hiện ở một góc nhỏ trong cuộc đời của cậu.
Mình chỉ mong cậu đối xử với mình như một người bạn bình thường nhất có thể, không tránh né mình. Mình không muốn mất đi mối quan hệ nào nữa.
Được gặp gỡ và quen biết cậu giữa chốn Sài Gòn tấp nập này là một niềm vinh hạnh cho mình.
Đọc comment của bài trên Facebook Xem trên Facebook